Minh muốn giảm cân, nên ăn uống và tập luyện như thế nào ạ?
Cuộc thi Mang lời yêu về nhà - Cảm ơn "Dũng sĩ nhỏ" của mẹ!
"Cu Bi à! Sáng nay ở lớp con có đọc to dõng dạc không? Trưa con nằm có đắp chăn ấm không? Qua lạnh trời, mẹ thấy con húng hắng ho mà vì điều kiện không có người trông nên vẫn phải đành lòng cho con đi lớp trong thời tiết giá lạnh này!" - Đó là những suy tư hiện tại mà mẹ băn khoăn trong đầu lúc này khi làm việc. Mẹ chỉ mong mau hết ngày để được trở về bên gia đình nhỏ của mình, được nhìn thấy hai bố con vui đùa, sum vầy bên bữa cơm tối ấm cúng.
Mẹ chả bao giờ nghĩ có thể xa con lâu đến vậy! Vậy mà hơn 9 tháng, con đã trải qua thử thách đầu đời xa bố mẹ về sống với ông bà ngoại. Vì hoàn cảnh ở xa ông bà nội, ngoại nên từ bé con chỉ biết tới bố mẹ chăm sóc. Từ bữa cơm đến tắm rửa, học hành, vui chơi, lúc nào cũng không mẹ thì bố nên con bám bố mẹ gần như tuyệt đối. Bản thân mẹ cũng dần hình thành tính cầu toàn về chăm con khi nghĩ: "Chỉ mình mới có thể chăm sóc con tốt được". Và mùa hè năm ngoái, dịch bệnh đã ảnh hưởng tới nếp sinh hoạt của nhà mình. Con vì học mầm non nên được nghỉ học tránh dịch, mẹ và bố thì bận đi làm cả ngày không thể trông con. Bố mẹ đã suy nghĩ rất nhiều và đành quyết định gửi con về quê để ông bà chăm sóc. Mẹ biết, lúc đó bố mẹ đã áp đặt lên suy nghĩ của con. Vì hoàn cảnh lúc đó không thể nào khác, ở nhà là an toàn nhất, con không thể rong ruổi, ngồi vạ vật khi đi làm cùng bố mẹ được. Mẹ nhớ, tối hôm chuẩn bị về với ông bà, mẹ con ta đã tâm sự rất nhiều. Và con khóc, con buồn và cứ nói: "Mẹ cùng về với con đi mà, con nhớ bố mẹ lắm, con không xa bố mẹ đâu!" Mẹ muốn bật khóc lắm mà phải nén lòng để không trực trào nước mắt, tại mẹ hiểu trong tình hình dịch bệnh phức tạp lúc đó thì con về sẽ được ông bà chăm sóc tốt nhất. Mẹ chỉ có thể ôm ghì con vào lòng và thủ thỉ: "Con ngoan, con về với ông bà mấy hôm rồi bố mẹ đón lên học nhé!". Tháng 5 rồi đến tháng 8 - tình hình dịch bệnh trở lên căng thẳng không chỉ riêng Hà Nội. Và vậy là bố mẹ mãi chưa thể đón con lên được. Trung thu năm ngoái, con đón Tết thiếu nhi bên ông bà, mặc dù qua zalo con khoe được bà mua đèn ông sao và được ăn bánh nướng, bánh dẻo. Nhưng mẹ nhớ lắm, ánh mắt con lúc đó đượm buồn, tại không thể ở bên bố mẹ, được bố mẹ cho đi chơi mua đồ chơi như mọi năm. Hồi đó, hàng ngày mẹ con ta vẫn gọi điện zalo cho nhau. Mẹ yên tâm hơn khi con không còn khóc đòi mẹ nữa, nhưng con luôn muốn nói chuyện lâu thật lâu với mẹ. Những câu chuyện đủ mọi nội dung: khi thì kể nay con ăn gì? bà mua gì? ông là "vua đầu bếp" nấu phở bò ngon; khi thì con hỏi mẹ nhiều câu hỏi khoa học mà con xem được trên tivi. Bố mẹ cũng tranh thủ về với con khi có dịp nhưng cứ mỗi lần chuẩn bị đi, con lại khóc, ôm ghì mẹ không cho đi. Làm mẹ nén lòng không dám về nhiều. Ông bà cũng thấu hiểu nên dồn tình yêu thương cho con rất nhiều. Mẹ vô vàn trân quý và luôn mong ông bà khoẻ mạnh để vui vầy bên con cháu.
Và rồi đến gần Tết, hai bác về và cho ông bà với con lên. Cả nhà mình lại được đoàn tụ, sum vầy. Bố mẹ quyết định sẽ để con ở lại trên này cùng bố mẹ vì Hà Nội cũng rập rịch cho các con đi học trực tiếp trở lại rồi. Hàng ngày mẹ đăng ký con học thêm chữ nên con vẫn đi học bình thường. Tối về cả nhà mình lại quây quần bên mâm cơm, xong rồi hai mẹ con ta lại dạy nhau học. Hôm trước, khi ôm mẹ để ngủ, con có nói một câu mà lòng mẹ lại nghẹn ứ: "Con nói mẹ nghe thật cái này nhé! Lúc ở nhà ông bà, con hay khóc nhớ mẹ đó!". Mẹ ngạc nhiên, sửng sốt: "Sao mẹ tưởng đó chỉ là mấy hôm đầu con về thôi, còn sau đó trong zalo, mẹ thấy con nói chuyện vui mà có khóc đâu?". Con liền bảo: "Mẹ thì, con khóc lúc buổi trưa ngủ với bà ý, con quay sang một phía và khóc lúc ông bà ngủ nên không ai biết đâu" - Rồi con nhoẻn miệng cười tươi trước sự ngỡ ngàng của mẹ. Trời ơi! Đây là những suy nghĩ và hành động của một đứa bé mới 5 tuổi sao! Con còn mạnh mẽ và nhiều cảm xúc hơn cả bố mẹ. Mẹ xúc động ôm con khóc mãi, cuối cùng con lại là người dỗ mẹ. Cho mẹ xin lỗi nhé! Nếu nhà ta có điều kiện hơn, thì con đã không phải xa bố mẹ lâu đến thế. Mẹ không thể nghĩ con đã phải trải qua những cảm xúc dâng trào đến vậy khi lần đầu xa bố mẹ. Bố mẹ hứa cả nhà mình sẽ cố gắng cùng nhau vượt qua được quãng thời gian khó khăn do dịch bệnh và không lần nào phải xa nhau lâu đến thế!
Bố mẹ yêu con lắm! Dũng sĩ nhỏ của mẹ à! ❤️👨👩👦❤️
Bé giỏi quá!
Bé giỏi quá!
giỏi quá!
giỏi quá!
Bé giỏi quá!
thật tuyệt vời
Cám ơn bạn đã tham gia cuộc thi của cộng đồng Gia đình MarryBaby. Bạn nhớ theo dõi kết quả vào ngày 15/3 nha. Chúc bạn may mắn và nhiều sức khỏe.
thật tuyệt vời
Bé giỏi quá! Thật là đứa bé hiểu chuyện.
Hay quá!