Bạn có thể bắt gặp nha đam ở bất kỳ đâu tại Việt Nam, trong vườn nhà, chậu cây, tủ lạnh, trong cá
... Xem thêmNhật ký sinh con
Ngày biết mẹ có con, ba mẹ vừa mừng vừa lo, vì lúc đó ba mẹ mới cưới , lại còn vừa vay tiền để mua xe đi làm, nợ nần chồng chất, mẹ cũng chưa kịp chích ngừa các thứ để chuẩn bị có con. Lúc mang thai con, ba mẹ đã làm lụng cật lực để vừa trả nợ, vừa dành dụm tiền khi sinh con. Khoảng 2 tháng trước khi sinh con, ba lại thất nghiệp, mẹ càng lo lắng. Rồi mẹ ăn uống cũng không đc nhiều trong 3 tháng đầu, vì con hành mẹ lắm. Sau 5 tháng thì mẹ đã ăn uống bình thường trở lại và sáng nào mẹ cũng ói. Mẹ mong muốn con đc sinh thường để con đc khỏe mạnh, và sợ con lớn quá sẽ phải mổ nên mẹ ăn trong chừng mực, vào tuần 36 siêu âm con đc 2,4 kg mẹ mừng thầm , nghĩ rằng còn 3 tuần nữa mới sinh con nên mẹ ăn nhiều vào 3 tuần này thì con sẽ đc 3kg, mẹ chỉ mong con đc 3kg thôi chứ ko cần 3,5- 4kg như con người ta. Nhưng nào ngờ khi mới tuần 3 thì bác sĩ nói tim thai yếu, phải nhập viện, và vì thế nên con ra đời sớm hơn dự định và chỉ có 2,2kg.
Khi có kết quả đó, ba mẹ tức tốc làm thủ tục, soạn đồ lên Từ Dũ liền, bà ngoại hay tin cũng ôm đồ bắt xe lên liền, mẹ vào nằm chờ sinh con, bác sĩ làm đủ các kiểu để con đc sinh thường nhưng ko đc, vậy là phải mổ con, ba và bà ngoại , dì út con đợi 3 ngày liền trong bv, phờ phạc cả người
18/5 mẹ đi khám thai đinh kỳ, tối đó lên Từ Dũ, nằm đợi mòn mỏi đến 3g30 chiều 22/5 mẹ lên bàn mổ, y tá chích 1 mũi thuốc tê vào lưng mẹ, xong là tê từ bụng xuống, cô ấy hỏi mẹ: chị nhúc nhích chân đc ko? Mẹ thử nhúc nhích quả thật ko có cảm giác gì. Rồi mẹ nằm tơ hơ giữa phòng, y tá trùm cho mẹ 1 cái khăn, mẹ nhớ có 3-4 y tá, có 1 nữ thôi, còn lại là nam, mắc cỡ lắm con, nhưng vì con nên mẹ mặc kệ hết.
Chích xong có 1 nam y tá đến, dang 2 tay mẹ thẳng ra, 1 tay vô nước biển, tay kia thì ko biết họ làm j mà có cảm giác bị kẹp ở ngón giữa. Mẹ ko dám nhìn gì cả, họ làm j làm, vào phòng mổ là mẹ giao tính mạnh của mẹ cho họ rồi, lúc mổ con, mẹ chỉ nhìn lên trần nhà và niệm phật thôi.
Khi nghe tiếng con khóc, mẹ nhin lên đồng hồ là 3g55p chiều, y tá nữ nói là : con gái. Mẹ giật mình, rõ ràng 2 lần siêu âm nói là con trai sao giờ lại vậy, rồi lát sau nam y tá ẵm con lại cho mẹ nhìn, nói : con gái nha chị, rồi vạch cái khăn đang quấn trên người con ra, mẹ nhìn kỹ thấy đúng con là con gái của mẹ rồi, chưa kịp nhìn kỹ con thì họ đã ẵm con đi, mình mẹ nằm lại với các bác sĩ khâu vết mổ cho mẹ, y tá kêu mẹ ngủ đi , nhưng mà ko biêt sao mẹ ko ngủ đc,mẹ ko biết con đang ở đâu, họ đem con đi dâu, con có đc gặp ba ko, rồi mẹ nghe bs rì rầm: ối nhiều, rồi họ nghiên mẹ sang 1 bên, cũng ko biết làm j nữa.hic.khoảng 15 phút sau thì xong, họ cho băng ca tới và chuyển mẹ lên để về phòng hồi sức. ôi trời , chắc mẹ nặng lắm hay sao mà họ khiêng mẹ qua có vẻ nặng nề rồi bỏ qua cái ạch, mẹ cảm giác như họ quăng con heo đó chứ.
Hộ lý đẩy mẹ đến phòng hậu phẩu, lúc đó người mẹ lạnh rung, nằm cứ niệm phật để quên vết mổ vừa khẩu, đau lắm con à, lâu lâu hộ lý tại tới kiểm tra và nhấn vào bụng mẹ, mỗi lần nhấn như vậy nó đau gấp mấy lần, mẹ nằm nhìn đồng hồ , trông chờ giây phút đc về với con, lâu quá mẹ lại hỏi y tá xem con ở đâu, con sẽ đói thì sao, họ nói con đc về phòng chăm sóc và cho bú nên mẹ cũng yên tâm, cuối cũng họ đẩy mẹ đến chỗ khác, rút ống thông tiểu, mẹ lại hồi họp vì sợ đau, nghe ng ta nói rút ra đau lắm, khi y tá đến rút,họ kêu mẹ thở ra để họ rút .ôi, có đau đướn j đâu, làm mẹ hết hồn. mẹ nằm đến 11g đêm thì đc đẩy về phòng, về đến phòng cô họ lý bắt mẹ tự lết xuống giừơng, ôi cực hình với mẹ, lại đau thêm lần nữa con à
Về phòng không thấy con, mẹ hỏi ba thì ba nói con nằm lại phòng dưỡng nhi để theo dõi. Lúc đó mẹ đã khóc, khi nằm mổ con mẹ thấy mình dũng cảm vô cùng vì ko xanh mặt như các bà mẹ khác, nhưng mẹ khóc vì sinh con là con gái, mẹ vừa trải qua cơn mổ đẻ đau đớn, và mẹ sợ sau này con cũng vậy, cũng đau đớn như mẹ, và sợ con khổ sở trong tình yêu, bị người ta lừa dối, làm tổn thương con v.v…. vì con gái thiệt thòi đủ thứ con à
Nằm 2 ngày chờ đợi con về, cứ 3g chiều là ba con đi thăm con, mẹ chờ đợi ba về để hỏi xem con thế nào, ba lên thấy con ngủ, nói rằng con lớn nhất ở phòng đó, do phòng toàn trẻ sinh non, mà con 2,2kg là con bự nhất ròi còn gì, haha, đến khi thấy ba ẵm con về, me vui lắm, vì khi mổ con xong mẹ còn chưa nhớ rõ mặt con, đc ẵm con trên tay mẹ vui mừng lắm, nhưng khi ngồi dậy cũng lại là cực hình với mẹ, mỗi lần ngồi hay nằm xuống là đau kinh khủng, đêm đến, con đói mà chưa kịp pha sữa là con khóc um sùm, vì mẹ chưa có sữa nhiều nên con phải bú sữa ngoài.