Minh muốn giảm cân, nên ăn uống và tập luyện như thế nào ạ?
Thấm thía câu: "Ăn bên nội tội bên ngoại"
Hơn 20 năm cha mẹ sinh và nuôi con khôn lớn, ăn học nên người, giờ con gái lại về nhà chồng và trở thành con của người ta. Cha mẹ không kể công nuôi dạy con mà vẫn luôn bên con, chỉ dạy, bảo ban và hỗ trợ cả về vật chất & tinh thần, luôn dõi theo con từng ngày, từng giờ. Khi con có cháu, cha mẹ lại chăm sóc, coi giữ cháu mỗi ngày.
Con lấy chồng sau 1 năm tốt nghiệp Đại học, cha mẹ chưa được nhờ con điều gì. Ông bà nội luôn bận rộn bộn bề công việc nên ông ngoại ôm luôn nhiệm vụ coi sóc cháu từ lúc cháu 2 tháng tuổi tời giờ. Hết con đến cháu cứ phải qua tay ông bà ngoại chăm nuôi. Thế nhưng, cháu vui khỏe thì coi như không còn cháu xẩy ra điều gì thì người ta cũng có quyền nói này nói nọ cơ đấy. Ông ngoại cháu thì có tính ham vui, thích uống rượu đến say sưa. thế mà gửi cháu cho ông, ông lại chăm sóc chuẩn đến mức "như trong quân đội" (theo như cách nói của chồng): ăn đúng giờ, ngủ và chơi cũng đúng giờ, có nết có na...
Có 1 hôm ông say nhưng vẫn ham chơi cùng cháu. Bà ngoại tranh thủ đi chợ trong lúc hai ông cháu nằm trên giường chơi,chuẩn bị ngủ. Trong khi đó, ông cháu lại lôi xe máy ra dạo dạo quanh xóm. Ôi chao!Hú hồn hú vía, may sao ông và cháu đều ko bị té ngã gì vì hàng xóm người ta giành cháu từ tay ông. Và theo sau những ngày tháng bị người ta nhắc đi nhắc lại hoài chuyện đó, kể cả ông bà nội...
Thôi kệ. có ai đủ khả năng vào đó chăm cháu thay ông đâu mà nói. Ông bà nội nhiều khi chưa nghĩ tới. Đối với ông bà thì ông ngoại có lương hưu nên nhận nhiệm vụ coi cháu để bớt say đi. Đúng nhưng chưa đủ. Trông trẻ là 1 việc rất vất vả mà ông bà nội cũng được biết.
Khi Bé Bông 17 tháng, giao bé cho bà nội coi 1 ngày mà bà kêu trời "mệt hơn cả đi làm việc chân tay". Thế đó, giờ có có vấn đề gì thì mong rằng ông bà đừng nhắc đi nhắc lại, ko kêu ca oán trách, phàn nàn gì ông bà ngoại. Khi có việc gấp gáp có thể trét con cho ông bà ngoại là nhanh và yên tâm nhất, dù ông bà đang bận làm gì đi chăng nữa còn ông bà nội thì chịu. Cháu hắt hơi, sổ mũi 1 tí là ông bà ngoại chạy đến đầu tiên....từ đồng tiền đến cái gì ăn ngon, uống tốt ông bà ngoại đều dành phần cho con cháu....
Khi nào ông bà ngoại bận gì là y như rằng hôm đó tôi phải chạy đi gửi con đến phát khóc. Hôm nào dứ cho bà hàng xóm trông 1 buổi là về bà kể công với ông bà nội, với chồng không biết mấy ngày. Đúng rồi, đâu phải cháu của người ta chứ.
Còn rất rất nhiều trường hợp nữa mà ko kể ra hết được nhưng suy cho cùng lúc nào tôi cũng thấy "ăn nội tội ngoại"