🔥 Bài đăng hot nhất

CHIA SẺ HÀNH TRÌNH VƯỢT CẠN CỦA MẸ - MẸ ĐI SINH LUCK, CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ


Hôm nay, mẹ sẽ kể lại thật chi tiết cái ngày mà mẹ không thể nào quên của hơn 9 năm về trước, ngày mà "thằng quỷ sứ" của mẹ cất tiếng khóc đầu tiên chào đời.

Mẹ vẫn còn nhớ như in hôm ấy. Thứ tư 19/9, ba mẹ gây nhau 1 trận tưng bừng (vì lý do gì thì mẹ quên mất) rồi ba hầm hầm xách xe đi làm. Ba mẹ (vốn khắc khẩu), chuyện vợ chồng cãi nhau là thường tình, như cơm bữa nên mẹ vô tư lắm, chẳng thấy có gì đáng phàn nàn! Thế nên hai mẹ con tiếp tục ở nhà tận hưởng những ngày phép còn lại, mai sẽ lên công ty bàn giao nốt công việc để chuẩn bị nghỉ thai sản. Hẵng còn 1 tuần nữa mới đến ngày dự sanh của con nên buổi sáng đó mẹ vẫn ung dung sửa soạn bữa ăn thật đàng hoàng tươm tất, chứ sao nữa vì sức khỏe bà mẹ trẻ em là quan trọng nhất mà! Đang xào xào nấu nấu, đột nhiên "ọot...", một cảm giác mà bất cứ người phụ nữ trưởng thành nào cũng quen thuộc vào mỗi tháng bỗng quay trở lại với mẹ sau 273 ngày cách xa. Chạy vội vào toalet kiểm tra mẹ phát hiện mình bị ra một chút máu hồng. Mẹ nhớ lại bà ngoại và bác Lan, chị gái mẹ ngày trước lúc sinh con đầu lòng cũng ra một ít máu hồng như thế! Vậy là mình có dấu sanh rồi! Sao đòi ra sớm thế nhóc con? Nghĩ thế nhưng mẹ bình tĩnh cực, vì mẹ biết từ lúc có dấu hiệu sinh cho tới lúc con thật sự ra đời phải còn tới mười mấy hai chục tiếng đồng hồ nữa cơ. Rồi mẹ ăn sáng này, ngồi vào bàn học viết nốt bài luận tiếng Anh còn dang dở của lớp văn bằng hai, gửi mail nhờ đứa bạn in ra nộp cho cô giáo, vừa làm bài vừa nghĩ không biết có nên báo tin cho ba nó biết không (vì đang giận mà)! Xong xuôi mẹ đi kiểm tra lại một lần nữa túi đồ đi sinh đã sửa soạn sẵn xem thiếu đủ ra sao, rồi đi tắm gội sạch sẽ chứ nhỡ mai sinh rồi lại tới giai đoạn ở cữ thì kinh lắm, rồi chuẩn bị cơm tối nữa cơ. 4h chiều, sau khi đã đấu tranh tư tưởng và đi đến quyết định không nên dại dột giận tên "người dưng" đó làm gì cho mệt, mẹ mới bắt đầu nhắn tin cho "hắn" bảo về chở mẹ đi sinh. Chỉ thỉnh thoảng thôi mới thấy có cơn gò của con, mẹ càng vững tin con chưa ra ngay vội.

Bữa cơm tối cũng là một buổi hòa giải. Ba con cũng thuộc dạng cứng đầu kinh niên, ngồi ăn mà tuyệt nhiên không nói câu nào, chờ đến lúc mẹ gợi ý "Anh muốn em mẹ tròn con vuông thì làm hòa với em ngay đi!", khi ấy ba mới nhoẻn cười, gắp thức ăn cho mẹ và "thỏ thẻ" xin lỗi. Thế là huề! Rồi gọi điện thông báo hết 2 bên nội ngoại chuẩn bị tinh thần đón cháu. 21h, mẹ bảo ba lấy xe máy chở mẹ vào viện chứ không cần thiết phải gọi taxi vì mẹ vẫn còn khỏe lắm. Lúc này mẹ nhận thấy cứ khoảng 20-30 phút là con gò lên 1 lần và thời gian giãn cách giữa các cơn gò ngày càng rút ngắn lại. Đã bắt đầu có cảm giác đau!

Đến bệnh viện ĐH Y Dược 4 (bây giờ là bv phụ sản Mê Kông) khoảng độ 21h30. Bác sĩ khám xong bảo mới nở 1 phân, về nhà chờ nở tiếp hay nhập viện thì tùy. Nhập viện thì chưa có phòng ngay đâu, nằm tạm phòng cấp cứu nhé (ai bảo đi sinh năm Thìn mà lại còn Nhâm làm chi)! Mẹ nghĩ chạy về lại Thủ Đức thì xa quá, vậy là nhập viện. Phòng cấp cứu thì đã sao, một giường nằm 2 sản phụ thì đã sao, miễn không bị cách ly người thân là được.

Đó là một đêm dài nhất trong cuộc đời mẹ. Bác sĩ sau khi làm các thủ tục cần thiết như lấy máu, đo tim thai, khám tử cung xem đã nở được bao nhiêu phân... thì hầu như họ cũng rút đi ngủ hết, chỉ còn lại cô y tá trực ngồi ngáp lên ngáp xuống, và tiếng rên rỉ của các bà mẹ chờ lên bàn sanh. Mẹ thấy ba cứ quanh quẩn ở phòng cấp cứu cũng chả làm gì nên kêu ba đi tìm hàng ghế nào yên tĩnh mà ngủ, khi nào cần mẹ sẽ gọi. Vậy là còn lại một mình mẹ đối diện với các cơn đau gò tử cung ngày một nhiều hơn, nhanh hơn và dữ dội hơn. 0h đêm, rồi 1h sáng, mẹ nằm đếm thời gian chán chê, nói chuyện với con đã đời rồi đứng lên đi lại, rồi ngồi, rồi nhìn đồng hồ, thay đổi tư thế liên tục để quên đi cái đau. Phòng lạnh mà mồ hôi mẹ cứ rịn ra dần theo từng cơn gò đạp của con. Nhưng tuyệt nhiên mẹ không rên la! Mẹ cứ cắn răng lại để cảm nhận vị đau ngày một tăng cao, để thấy bản lĩnh chịu đau của mình cũng đáng nể đó chứ! (Có lẽ vậy nên chẳng thấy có cô y tá nào hỏi mẹ có muốn chích mũi thuốc sinh không đau chăng?)

3h sáng, mẹ cố nằn nì bác sĩ trực khám cho mẹ lần nữa vì mẹ đau quá rồi, tưởng như con sắp rớt ra ngoài vậy. Hy vọng nở 8, 9 phân để lên bàn sinh gặp con cho sớm. Thế mà mới nở có 3 phân. Thiên địa ơi! Lại tiếp tục chờ đợi. Tiếp tục đối diện với các cơn đau. Giờ phút này mẹ bỗng thấy thương bà ngoại vô hạn...

Mãi cũng đến 6h sáng. Cả đêm không ngủ được tẹo nào nên giờ mẹ bắt đầu thấy "kiến bò bụng". Cầm điện thoại lên gọi ba mãi vẫn chẳng thấy bắt máy. Thế là mẹ khệ nệ bế bụng đi tìm. Bệnh viện này mẹ khám thai hàng tháng, thông thạo đường đi nước bước lắm rồi nên chẳng khó khăn gì để tìm ra ba đang nằm ngáy khò khò ở một hàng ghế chờ chỗ phòng siêu âm. Ba con được cái vô tư y chang mẹ! Nhưng mà rất có trách nhiệm, mẹ bảo đói bụng thế là lật đật chạy đi tìm mua đồ ăn sáng. Mẹ chờ độ khoảng 20 phút, ngồi đếm được 9 lần con gò lên đau muốn nổ đom đóm mắt thì ba về, trên tay cầm 2 ổ bánh mì, 2 trái bắp, 5 củ khoai lang và 1 chai nước suối! Ba bảo sớm quá căn tin chưa bán đồ ăn, mẹ ăn tạm mấy thứ này cho đỡ đói vậy! Cũng toàn những món thường ngày mẹ thích, thế là trong vòng 15 phút mẹ xử lý xong 1 mì, 1 bắp, 3 khoai. Xong xuôi định đứng lên đi vứt rác thì con thụi cho mẹ 1 phát khuỵu cả gối, may mà có ba đỡ kịp. May hơn nữa là vị bác sĩ mới vào ca trực nhìn thấy mẹ như thế liền bảo mẹ vào khám. 5 phân. Bác quyết định cho mẹ vào phòng sanh luôn. Lúc đó là 7h30 sáng 20/09. Thế là mẹ được cho ngồi xe lăn đẩy lên lầu 1. Đến đây thì phải cách ly người nhà cùng điện thoại tư trang rồi. Vào đó mẹ nhìn thấy có khoảng ba bốn sản phụ cũng đang chờ lên bàn sanh như mẹ. Mẹ được đưa cho mặc một bộ áo váy hoa khá là đẹp (đồng phục của bệnh viện) rồi cho lên bàn sanh luôn dù vào sau những người khác (chắc họ nhìn kiểu như mẹ sắp sanh đến nơi rồi chăng!)

Đầu tiên là một cô hộ lý áo xanh to như hộ pháp tiếp mẹ. Cô lấy ven để truyền thuốc dục sinh hay gì mẹ không rõ mà phải đến lần thứ 4 mới thấy được ven (nhưng bõ bèn gì đâu, giờ mẹ chỉ mong sao sanh con cho thật nhanh, còn ai thế nào mẹ chả quan tâm)! Sau khi gắn máy đo tim thai, cô hí hoáy làm thêm một số thủ tục gì đó ở phía dưới giữa 2 chân mẹ mà mẹ không nhìn thấy vì bị cái váy che khuất, hình như cô có hỏi thăm mẹ sinh con lần mấy, nhà ở đâu ... để trong 1 phút lơ đãng, cô bấm mẹ 1 phát, thấy nước trong người mẹ chảy ra ào ạt. Sau này mẹ mới biết đó là nước ối chứ lúc đó mẹ cứ nghĩ là cô xịt dung dịch bôi trơn cho dễ đẻ (ngây ngô nhỉ)! Rồi cô để mẹ nằm đó 1 mình với các cơn gò dồn dập, chắc chờ cổ tử cung mở rộng hơn, không quên dặn mẹ là không được rặn cho tới khi nào được chỉ định. Mẹ cũng muốn thử mà không biết rặn như thế nào, bao nhiêu lý thuyết học được biến đi đâu mất tiêu. Có một điều là từ lúc lên bàn sanh mẹ không ngớt trò chuyện với con. Nói cùng con đủ thứ trên trời dưới đất cứ như thể người bị mê sảng. Mẹ có niềm tin mãnh liệt rằng làm như thế mẹ sẽ bớt đau hơn, con trai ạ!

Hồi lâu không thấy cô hộ lý áo xanh bự chảng đâu nữa mà bước vào là một vị bác sĩ già áo trắng nhỏ con chắc chỉ tầm 40kg là cùng. Bác thông báo vị bác sĩ mà mẹ yêu cầu không tới được vì bận 1 ca mổ khác bên bệnh viện Hùng Vương và bác sẽ là người thay thế, hỏi mẹ có đồng ý không. Ôi giờ ai đỡ đẻ nữa thì có gì là quan trọng. Mẹ gật đầu cái rụp (lạ là vẫn chẳng thấy hỏi mẹ có muốn chích thuốc giảm đau không)! Từ lúc này bác sĩ bắt đầu cho phép mẹ rặn. Bác hướng dẫn sơ sơ lại kiến thức cho mẹ, nào là hít vào bằng mũi, thở ra bằng miệng. Chờ khi nào bụng cương lên bắt đầu cơn gò tử cung là hít thật sâu lấy hơi rồi rặn mạnh đẩy em bé ra. Nói thì nghe dễ vậy chứ kết hợp lại để thực hành thì mẹ làm sai bét hết. Cứ è è rặn không đúng kỹ thuật và thời điểm, mắt thì cứ nhắm tịt, miệng lại không ngừng nói chuyện cùng con. Vẳng bên tai tiếng bác sĩ đếm 1, 2, 3, rặn nào, không được nhắm mắt, mở mắt ra để chúng tôi dễ theo dõi, cố lên, bớt nói lại đi, bla bla... 20 phút trôi qua mẹ bắt đầu kiệt sức (bữa sáng tẻo teo hết veo rồi!) Đã thế còn bị bác sĩ mắng: "chị rặn sai rồi, rặn vậy mẹ mệt mà con cũng mệt nữa, biết chưa!", rồi bác bỏ đi ra ngoài (chắc bác chịu hết nổi với bà bầu này luôn). Mẹ tủi thân trào nước mắt phần vì thấy mình dở tệ, có mỗi việc đẻ mà không xong, nhưng phần nhiều vì lo cho con, nếu cứ thế này con mà có mệnh hệ nào thì mẹ ân hận cả đời! Vậy là mẹ hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, cố gắng hết sức có thể để kết hợp thật nhịp nhàng hơi thở với tư thế rặn, chờ đợi cơn gò tiếp theo...

Cũng vừa kịp lúc đó bác sĩ quay trở lại, theo sau còn có thêm 2 cô hộ lý. Một cô leo lên ngồi trên bụng mẹ để hỗ trợ đẩy em bé ra. Một cô đứng bên cạnh phía gần tai mẹ đếm nhịp và nhắc mẹ mở mắt, còn vị bác sĩ già thì đỡ ở phía dưới. Lần này khi nghe hiệu lệnh "rặn", mẹ dùng hết sức bình sinh cộng với quyết tâm cao độ và 1 sự tập trung tối đa cho việc sinh con. Hình như với sự trợ giúp của một đội ngũ hộ sinh hùng hậu như thế mẹ bỗng trở nên thông minh hẳn. Bác sĩ không ngớt lời khen ngợi "đúng rồi, cố lên, sắp được rồi, chút xíu nữa thôi, giỏi lắm...!" Thế là sau 3 hồi rặn cộng với lực đẩy khủng khiếp của cô hộ sinh ngồi trên người mẹ, trong 1 khắc mẹ thấy toàn thân như vỡ òa chết lặng để rồi một mầm sống hồi sinh nảy nở từ cõi chết ấy chính là khi mẹ nghe thấy tiếng con khóc, tiếng vị bác sĩ kêu lên "con trai, 3.4kg, khỏe mạnh". Một hạnh phúc dâng trào mà không một từ ngữ nào có thể diễn tả. Nước mắt mẹ lại tuôn rơi. Những giọt nước mắt hạnh phúc!

Trong lúc một cô hộ lý vệ sinh và "làm đẹp" cho con thì vị bác sĩ già tiếp tục lấy nhau thai cho mẹ. Mẹ cảm thấy giống như bị rút ruột ra nhưng lại không hề đau. Chỉ đến khi bác sĩ thực hiện những đường khâu đầu tiên vết rạch lối ra của em bé thì cảm giác đau đớn mới quay trở lại và ngày càng tăng dần theo từng đường kim mũi chỉ. Mẹ làm gì còn sức lực để chịu đựng nữa nên đến mũi thứ 3 đã la lên cầu cứu: "đau quá bác sĩ ơi!" Khi đó bác sĩ mới hỏi "thế chị chưa chích mũi sinh không đau à?". "Dạ chưa!" Thế là mẹ lại bị vị bác sĩ ấy mắng tập 2, nào là thời buổi này ai còn sinh không chích giảm đau như cô, không chích thì chỉ có thiệt thân mà thôi, con cô cũng đâu có biết được nỗi đau của cô thì chịu đựng làm gì, bla bla... Thật là oan quá đi, có bác nào chịu hỏi em nó muốn chích hay không đâu cơ chứ! Em thì đi sinh lần đầu có biết gì đâu mà yêu cầu với chả đòi hỏi! Mẹ bị mắng mà uất ức tận cổ (sinh dịch vụ mà vậy đó, năm Rồng mà!) Nếu không phải "sinh mạng" mình đang được gửi gắm trong tay bác ấy và nếu đó không phải là người vừa giúp đỡ mẹ con mình vượt cạn thì chắc mẹ đã ngồi dậy cãi tay đôi với bác rồi! Nghĩ vậy nên mẹ đành cắn răng chịu đựng vâng vâng dạ dạ cho qua chuyện để vị ấy cho mẹ 1 mũi thuốc tê liều nhẹ khâu cho nhanh nhanh chóng chóng. Vậy mà cũng phải mất hơn 20 phút mới xong. Khiếp!

Mọi thứ gần như đã ổn thỏa. Mẹ thầm cảm ơn trời phật đã phù hộ cho chúng ta mẹ tròn con vuông. Có điều lúc này mẹ bắt gặp họng mình như muốn cháy bỏng. Chứ gì nữa. Từ sáng đến giờ rặn khan cổ mới ra được thằng bé. Nhìn thấy cô hộ sanh đứng gần đó mẹ vội cầu cứu: "bác sĩ ơi em khát nước!" Cô mang đến cho mẹ 1 cốc nước mát, không quên dặn mẹ uống từ từ kẻo sặc. Mẹ làm 1 hơi hết veo. Cô hỏi mẹ uống nữa không, mẹ chỉ chờ có thế, gật đầu cái rụp. Làm 3 lần như vậy. Mẹ cảm ơn cô xong hỏi tiếp: "con em đâu rồi bác sĩ?" "Bé đang nằm chơi chờ mẹ kìa chị. Để em bế bé đến cho chị xem mặt nha!" Thật là dễ thương hết sức, chả bù cho vị bác sĩ già... Nhưng mà nhìn thấy con là mọi sân si mẹ đều tan biến hết. Xem nào, da trắng, môi đỏ, tóc đen, trán rộng, mũi tẹt, giống ba y đúc ngoại trừ đôi mắt 1 mí của bà ngoại! Cái miệng nhỏ xinh không khóc mà lại cứ há há ra như muốn đòi ti mẹ ấy, yêu thế không biết! Cục vàng 3,4 kg dài 51cm của mẹ đấy ư! Đầu to thế hèn nào sinh hơi bị vất vả! Tay mẹ vẫn đang được truyền dịch, không thể ẵm hay để con bên cạnh nên cô đặt con nằm giữa 2 chân mẹ. Xong xuôi tất cả 2 mẹ con được đẩy ra ngoài, mẹ hầu như kiệt sức, mắt nhắm lại để cơ thể được nghỉ ngơi hoàn toàn, bên tai vẫn kịp nghe tiếng cô hộ lý: "mời người nhà sản phụ Trần Thị Thanh Mai ra nhận bé!" Lúc đó là 10h30 ngày 20/09/2012, tức mùng 5 tháng 8 năm Nhâm Thìn.

Giờ ngồi nhớ lại những gì đã trải qua, mẹ không nghĩ mình lại có thể làm tốt thế. Quá trình mang bầu con thuận lợi, hành trình vượt cạn dù gian nan, đau đớn nhưng quan trọng là con sinh ra mạnh khoẻ, bình thường. Đó chẳng phải là mong ước của mọi bà mẹ trên cuộc đời này sao! Yêu thương và biết ơn!

CHIA SẺ HÀNH TRÌNH VƯỢT CẠN CỦA MẸ - MẸ ĐI SINH LUCK, CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ
Thích
Chia sẻ
Lưu
Bình luận
10
16
8

Ủa em bé ấy đã lớn vầy rồi đó hả mom 😆😆

2 năm trước
Thích
Trả lời
1
@Ngô Mỹ Ái

Đúng rồi đó mom. Hơn 9 năm rồi còn gì.

2 năm trước
Thích
Trả lời

hành trình đi sinh của bạn hồi hộp trên từng phút giây luôn á ^^

2 năm trước
Thích
Trả lời
1
@Minh Nguyễn

Hihi cảm ơn mom nè!

2 năm trước
Thích
Trả lời

Dấu hiệu chuẩn bị sinh của mình là đau bụng như đau bụng kinh á bạn, xong chuyển qua đau lưng âm ỉ khó chịu lắm luôn

2 năm trước
Thích
Trả lời
1
@Tini Mommy

Dấu sinh mỗi người mỗi khác hen!

2 năm trước
Thích
Trả lời
1

Hình như đi sinh ai cũng bị bs mắng te tua ^^ mình cũng bị, ngại nhất khoảng cứ lâu lâu bs nam lại khám trong để xem nở bao nhiêu phân

2 năm trước
Thích
Trả lời
1
@An Trịnh

Chung cảnh ngộ nè

2 năm trước
Thích
Trả lời
1
Trò chuyện ngay
Dành riêng cho thành viên cộng đồng
Gia nhập cộng đồng để được hỏi BÁC SĨ TRỰC TUYẾN và cơ hội nhận QUÀ TẶNG + ƯU ĐÃI hấp dẫn!