Hạt hướng dương không chỉ là món ăn vặt được nhiều người yêu thích mà còn dùng trong hỗn hợp hạt
... Xem thêmCảm giác đi sinh con lần đầu
Lại kết thúc một tuần làm việc vất vả rồi, chúc các mom cuối tuần vui vẻ, hạnh phúc nhé. hjhj. Cuối tuần rảnh rỗi mẹ Gấu Trúc kể lại lần đầu mình đi sinh Gấu như thế nào để cùng nhau thư giãn nhé. hjhj. Có lẽ lần đầu sinh con thì chắc mẹ nào cũng ngố ngố như em nhỉ? Lúc đó em đúng là ngố lắm luôn í, em cứ boăn khoăn con nó chui ra bằng đường nào nè, nó to thế chui ra sao được ta. Có mom nào ngố ngố như em ko nhỉ?
Theo như bác sĩ dự đoán thì đúng ngày 9/10 Gấu Trúc mới ra đời. Trước đó 2 ngày thì mình cứ nôn nóng chẳng hiểu sao cứ đau bụng râm ran, rồi ra dịch nhầy vàng vàng, kiểu như sắp đến ngày hành kinh vậy đó. Ui, lo lắng quá chừng luôn, cũng ko biết hỏi ai. Chồng đi làm cũng thấp thỏm sợ vợ ở nhà đau bụng ko có ai lo, zậy là 2 vợ chồng cứ nhấp nha nhấp nhỏm, đưa nhau đến bệnh viện khám rồi lại về. Mà mỗi lần khám thì khỏi nói luôn, cô y tá bảo "cởi quần ra, nằm xuống đây", "giang hai cái chân rộng ra". Ta nói nó xấu hổ kinh khủng, rồi cuối cùng chị ấy mang găng tay vào, rồi thọt sâu vô trong, ui trời, nó đau thấy bảy ông trời. Khám cái kiểu gì lạ vậy trời. Rồi xong, chỉ phán cho một câu, chưa có gì hết em ơi, về nhà đi đợi khi nào đau bụng thì hãy xuống khám lại. hjhj.
Về nhà rồi, ngày hôm sau thấy lo vẫn xuống bệnh viện nữa, cô y tá đó cũng làm y chang hôm trước. Sợ rồi nhan, lần này về quyết tâm ko xuống bệnh viện nữa cho tới khi nào thực sự đau. Ngày thứ ba, 2h sáng tự nhiên đau bụng dữ dội ko ngủ được, nằm khóc luôn, nhưng thấy chồng ngủ ngon, thôi ráng nhịn đau đợi tới 5h sáng kêu chồng dậy, anh í hoảng hồn, luống cuống chạy đi kêu dì 2 lên phụ, rồi gọi taxi đưa mình xuống bệnh viện. Sáng đó các cô ở xóm bày chồng lấy lòng đỏ trứng đánh với nước cam rồi cho mình uống cho nó dễ sinh. Chồng hì hụi làm xong 1 ly nước rồi bảo ko có tanh tý nào. Mình nín thở uống một hơi, uống vừa hết ly nước vô bụng thì lập tức nó trào ngược ra ngay. Dễ sợ thật đó.
Sáng đó xuống bệnh viện, nhất quyết ko qua phòng khám nữa mà vào thẳng phòng sinh làm thủ tục chờ sinh luôn, sợ mấy cô đó khám lại thọt vào nữa. Cả buổi sáng đó, cũng thấy bình thường lắm thỉnh thoảng lại đau một tý thôi chứ ko đến nỗi nào. Nhìn quanh một lượt thấy nhiều cảnh tượng khiến mình cứ ngoác cái miệng ra mà cười. Có cô thì ôm cái bụng đứng chổng mông lên, có cô thì ôm cái cổ chồng níu xuống, có cô thì lại đu lên mình chồng luôn, có cô mắc cười hơn là cởi truồng nằm lăn lộn nữa....đủ các kiểu, còn mình vẫn tỉnh bơ, chồng mình thì ngồi bên cạnh nói lát có đụng đâu đụng mà đừng có nắm tóc nha. Tới ngày mình sắp sinh là ảnh cũng cắt tóc đầu đinh có 3 phân mà nắm gì được trời. Thế mà còn sợ mình nắm tóc nữa. haha.
Trưa đó vẫn ngồi ăn cơm được và vẫn nhìn các bà bầu khác mà cười tít mắt. Đến 3h chiều, bác sĩ gọi vào phòng khám lại thử mở được bao nhiêu phân rồi, tự nhiên thọt vô cái xong nước ở đâu nó ào ào chảy ra, chắc là nước ối, lúc đó phải dùng cái tã cho người lớn mặc vào luôn. Rồi bước ra ngoài, lúc này lên cơn đau dữ dội, đứng ko xong mà ngồi cũng chẳng được, mấy người lớn ở bệnh viện thì mách mẹ chồng mình đi mua yến cho uống, rồi mua cà phê bột cho ăn, đủ các kiểu. Nói chung lúc đó ai đưa gì vô miệng mình cũng nuốt hết trơn. hjhj. Đau chịu ko nổi, nước mắt thì nó cứ thi nhau chảy, chồng bảo ôm cổ anh nè cho nó đỡ đau, ừ cũng làm theo nhưng mà nó cũng đau zậy, cái ảnh nói "ráng lên chứ ko là phải mổ đó em", mình đau quá nói luôn "thôi cho em đi mổ luôn đi, chứ đau quá rồi ko chịu nổi nữa nè".
Một lát sau, bắt đầu cảm thấy bụng dưới cứ trằn xuống ko bước chân nổi thế là được mẹ chồng và cô hộ lý phụ đưa vào phòng nằm sinh. Ráng leo lên cái băng ca cao ngồng, rồi bắt đầu trần truồng nằm đó đợi mới ớn chứ, đau thế mà còn cảm thấy xấu hổ nữa mới ghê. hjhj. Lát cô hộ sinh lại tiêm cho một mũi thuốc kích thích gì đó, ui trời, tự nhiên nó giựt giựt trong bụng muốn rặn ghê gớm, xong mình nói với cô hộ lý "cô ơi, sao con muốn rặn quá à", cô hộ lý là người quen của mình, xong cổ thấy vậy xót quá nói với cô hộ sinh đang đỡ đẻ mấy người khác, cổ phán cho một câu: "Không có được rặn nghe chưa". Trời, mình sợ quá ráng nín lại, mà trong bụng hình như Gấu Trúc đang cố sức để đạp ra. Lát cổ lại tiêm cho mình một mũi thuốc nữa, xong lại bỏ đi, cơn đau lại lên dữ dội, ko thể diễn tả nổi. Lát sau lại tiêm tiếp mũi thứ ba, lúc này cô ấy bảo bây giờ thì cố gắng rặn đi nha. Một người đứng ở trên giúp mình ấn cái bụng còn một người thì ở phía dưới bảo cố lên. Một lần không được, lần thứ hai cũng ko xong. Các cô y tá còn trêu mình nữa chứ, "nó lấy hơi gì mà cứ hự hự giống như đánh nhau trong phim kiếm hiệp ấy". Tại lúc đó mình nín thở, cố lấy hơi nhưng mà ko được mệt quá nên lại hết hơi. Lần thứ ba, cố gắng hết sức mình, ráng gồng người lên, rồi tự nhiên có cái gì chạy ra cái ọt, rờ lại cái bụng mình xẹp lép, nghe tiếng Gấu Trúc khóc oe oe, tự nhiên thấy người nhẹ tênh, cứ bồng bềnh như trên mây, tiếng các cô hộ lý mừng rỡ bảo "ra rồi, ra rồi". Lúc này 2 con mắt nó cứ muốn nhắm lại, cố nhướng con mắt lên nhìn con một tý nhưng không xong, nhìn lên đồng hồ treo tường thì thấy đã 5h15. Rồi nằm đó thiếp đi lúc nào ko hay, đến khi cô hộ lý bồng Gấu Trúc lại đánh thức để mình xem mặt thì cảm giác rất là hạnh phúc muốn bế con ôm vào lòng cho thỏa những ngày đợi chờ, nhưng mà cái người nó nặng như chì ko thể nào nhích nổi. Gấu Trúc đã chào đời vào lúc 17h15ph ngày 9/10/2013. Giờ ngồi nhớ lại thì cảm giác như mới xảy ra ngày hôm qua í. hjhj
Một niềm vui và hạnh phúc khó tả khi lần đầu làm được làm mẹ, và cũng là lần đầu biết được cái cảm giác đau đẻ là như thế nào. Chồng mình nói tại mình mới sinh lần đầu nên mới đau nhiều như thế chứ sinh lần thứ hai ko có đau đâu. Dụ mình đây mà, lần đầu hay lần thứ 10 gì thì mình nghĩ nó cũng đau như nhau thôi à. Đúng ko các mom? hehe.