Hạt hướng dương không chỉ là món ăn vặt được nhiều người yêu thích mà còn dùng trong hỗn hợp hạt
... Xem thêmNhật kí thai kì - Mẹ viết cho con yêu!
Con còn nhớ cái giây phút bố mẹ biết tới con là giây phút vỡ òa hạnh phúc sau những mong mỏi, đợi chờ. Mẹ rưng rưng niềm hạnh phúc vì biết rằng có một sinh linh bé bỏng, một hình hài đang từng ngày từng ngày lớn dần trong cơ thể mẹ.
41 tuần con lớn lên trong bụng mẹ cũng là là quãng thời gian hạnh phúc xen lẫn với những mệt mỏi, niềm vui xen lẫn với những vất vả mà mẹ đã trải qua. Điều mà mẹ cảm thấy hạnh phúc nhất, đó là dù mẹ có cáu gắt bố con đến thế nào đi nữa thì bố vẫn mỉm cười song hành cùng mẹ con mình con yêu ạ! Sẽ quá dài nếu mẹ kể hết 41 tuần con đồng hành cùng mẹ như thế nào, nên mẹ sẽ chọn những cột mốc đáng nhớ con yêu nhé!
Hình ảnh đầu tiên về con. Con Trai mẹ 1 tuần tuổi
1. Quãng đường đầu tiên – niềm hạnh phúc xen lẫn những “cực hình”…
Lạ thật con yêu ạ, khi mẹ thử que lên hai vạch là lúc mẹ chưa trễ ngày so với chu kì, vậy mà khi mẹ biết mình có thai ngày trước ngày hôm sau mẹ đã có dấu hiện nghén rồi con ạ. Bố chọc mẹ là, sao mà nhanh thế chứ?chắc lại nhõng nhẽo chồng đây. Cơ mà, mẹ cũng chẳng thể hiểu tại sao mẹ lại ốm nghén nhanh đến thế. Ngay khi chưa có con,mẹ đã tìm hiểu khá nhiều tài liệu về bà bầu cho nên khi que thử lên 2 vạch là bố đã ngay lập tức xách ngay về 1 hộp sữa bầu Anmum matena hương vị socola. Mẹ đã uống ngay ly sữa đầu tiên và nói với bố” người ta nói sữa bầu khó uống, tưởng khó uống kiểu gì chứ như thế này, em uống được lượt mấy xô cơ”. Hehe, nghĩ lại mà buồn cười quá con ạ
Mẹ chưa kịp tận hưởng niềm vui khi biết có con thì mẹ đã phải đối mặt với triệu chứng ốm nghén. Giờ nghĩ lại mẹ vẫn còn khiếp sợ con ạ. Mẹ đã chứng kiến một cô cùng trường ốm nghén từ khi mang bầu cho tới lúc đi sinh, mẹ đã thấy tội nghiệp lắm rồi, ai ngờ, bây giờ lại đến lượt mẹ. Bốn tháng đầu tiên của thai kì là cả một cực hình đối với mẹ
Mẹ có con khi trời miền Nam đã bước vào đầu mùa nắng nóng. Cái oi bức thật khó chịu với những người bình thường, còn với mẹ lại kinh khủng hơn. Mỗi sang sớm thức dậy là ánh nắng mặt trời đã chói chang hắt vào tận phòng ngủ của bố mẹ nên có muốn ngủ nướng tí cũng khó nữa là. Cũng may sao mẹ chỉ nôn từ 10h sáng trở đi cho đến đêm khuya thôi, cho nên mỗi sáng sớm mẹ tranh thử ăn thật nhiều. Thời gian ấy, ngày nào cũng như ngày nào, mẹ làm bạn thân với cái chậu nhựa con ạ, cứ mỗi lần ăn gì vào là mẹ lại mang cái chậu thau ra một góc nhà và ôm lấy vậy. giờ nghĩ lại mới thấy thương bố, mẹ sợ tất cả cái loại mùi, từ cái mùi cơm sôi cho đến mùi tỏi phi hay hành phi, cho nên mỗi lúc bố nấu nương là mẹ lại lang thang ra bãi cỏ trống ngoài đường để chạy trốn tới khi nào bố nấu nướng xong xuôi thì mới mò về. Hồi đó, mấy thầy cùng trường thường trêu mẹ là” sao mà mẹ nghén khôn vậy”, nhưng có ai muốn vậy đâu con nhỉ?Con quấy mẹ quá. Dường như ngày nào mẹ cũng nôn ói nên đã trở thành thói quen rồi thì phải. Suốt một tuần dài mẹ nôn ra máu, nhìn cái chậu máu đỏ tươi mà mẹ run quá, bố con cũng sợ nên chở mẹ lên trạm xá liền, y tá nói không sao, vì nôn nhiều quá nên bị rách mô thanh quản thôi, nghỉ ngơi và cố đừng để nôn nhiều là sẽ đỡ. Nghe vậy mẹ cũng đỡ lo được phần nào.Mẹ cứ nghĩ có lẽ nào mẹ nghén tới ngày đi sinh không con, tự nghĩ vậy mà rùng mình.
Tuần thứ 9, con làm mẹ hết hồn đấy nhé. Hai ngày tự nhiên mẹ thấy mình ăn ngon miệng hẳn lên, chả thấy nôn ói giừ nữa, lúc đầu mẹ cứ tưởng chắc hết thời gian nghén rồi, nhưng hết ngày thứ hai, mẹ lang thang trên mạng đọc thì thấy người nói nếu hiện tượng nghén dừng đột ngột vậy thì cần phải kiểm tra ngay. Sáng ngày tiếp theo, bố đi làm nên một mình mẹ đến phòng khám, sau khi siêu âm cộng với sự trình bày của mẹ, bác sĩ kết luận “thai boc tách 30%, có dấu hiệu dọa sảy”. Nghe bác sĩ nói mà mắt mẹ mờ đi, tay chân run lẩy bầy và toàn thân thì lạnh toát, mãi một lúc sau mới định thần được. Mẹ chạy xe một mạch về nhà rồi leo lên giường và nằm khóc. Mẹ cứ suy nghĩ vớ vẩn và tưởng tượng ra mọi thứ. Mẹ sợ lắm. Trưa bố về thấy mẹ nằm khóc thì hốt hoảng hỏi chuyện gì xảy ra, mẹ chẳng nói chẳng ràng đưa cho bố tờ giấy siêu âm. Bố bình tĩnh hơn mẹ, gọi điện cho bà ngoại, ngoại bảo luộc trứng gà với ngải cứu rồi gắng mà ăn, nghỉ ngơi, không đi lại nhiều. Nhưng để yên tâm nên chiều đó bố đã chở mẹ tới phòng khám của 1 bác sĩ sản khoa có uy tiên để kiểm tra lại. Sau khi kiểm tra kĩ càng, bs kết luận “thai khỏe mạnh”. Ôi, ơn trời, bố mẹ vui như bắt được vàng vậy.
1/3 chặng đường đầu tiên đã trải qua với mẹ như địa ngục trần gian , sau này nghĩ lại, mẹ vẫn thấy sợ, người ta sợ đau đẻ nhưng mẹ lại sợ ốm nghén con trai ạ. Dù mệt mỏi nhưng khi nghe mọi người nói vì thai khỏe nên mới bị nghén, không biết đúng hay sai nhưng cũng an ủi mẹ phần nào.
Chiến tích đầu tiên của nhóc con!
2. Cú đạp đầu tiên – niềm hạnh phúc vào đêm giao thừa…
Qua ba tháng đầu, mẹ đã thấy mình dần ổn hơn, dù còn nôn và ói nhiều nhưng mà cũng ăn được nhiều hơn. Đây là thời gian mẹ đỡ mệt mỏi hơn nên bắt đầu cho con nghe nhạc, đọc thơ và đi tập thể dục đều đặn hơn. Con yêu dường như cũng hiểu được những tâm tư của mẹ nên cũng đỡ quấy hơn. Mỗi ngày mẹ đều đặn viết lại những thay đổi cho con, có những hôm cuốn nhật kí chi chít chữ nhưng có những hôm chỉ vài ba chữ “bố mẹ yêu con”. Bố cũng dành nhiều thời gian hơn để nói chuyện, tâm sự cùng con. Mẹ vẫn còn nhớ lắm cái cảm giác lần đầu tiên cảm nhận được cú đạp của con. Đó là vào đêm giao thừa con trai ạ. Bố mẹ đều xa quê, tha hương cầu thực nên mỗi khi đến tết nhìn cảnh người ta dắt díu nhau về quê ăn tết mà lòng mẹ buồn rười rượi. Mẹ cũng mong lắm chứ cái tết sum họp và đoàn tụ sau cả năm trời xa cách, nhưng mà do nhiều điều kiện nên mẹ vẫn chưa thực hiện được niềm mong ước đó. Cho nên, cái tết thứ hai của gia đình mình lại ở miền Nam. Dù có chuẩn bị một ít gọi là không khí đón tết nhưng mà nhà mình vẫn thấy thiếu thiếu điều gì ấy. Năm đó, bố mẹ có gói chung một cặp bánh chưng để vừa cúng ông nội con, vừa cho có không khí tết. Đêm 30 như mọi năm, bố tranh thủ làm gà để cúng giao thừa rồi sang chung vui với mấy thầy ở bên trường. Bình thường mẹ cũng lẽo đẽo theo bố, nhưng năm đó mẹ không thể đi theo vì mẹ đang mang bầu nghe người ta nói là kiêng. Mẹ cũng không mê tín cho lắm, nhưng thôi ở nhà cho lành.
Bố làm xong con gà thì cũng đã 21h đêm, tự nhiên hôm đó bố chưa vội qua trường mà còn nấn ná xem chương trình Chào Xuân trên ti vi. Mẹ nằm cho con nghe nhạc. Con trai mẹ thích nghe nhạc không lời của Bestoven và Moda. Mẹ thấy nhiều sách vở nói cho con nghe nhạc thính phòng để kích thích sự thông minh nên mẹ cũng làm theo. Làm mẹ ai cũng muốn dành điều tốt nhất cho con mình cả con yêu ạ. Mẹ vẫn nhớ rất rõ, lúc cho con nghe bản giao hưởng Đồng quê thì mẹ tháy có một cảm giác gì là lạ ở bụng. Mẹ cố để ý thì thấy thi thoảng như có gì cứ búng búng như con tôm ở trong bụng mẹ. Càng lúc mẹ càng cảm nhận được một cách rõ rệt, nhịp điệu càng lúc càng nhanh và mạnh. Mẹ gọi bố vào, bố cũng lắng nghe và cảm nhận được điều đó. Mẹ gọi ngay cho bà ngoại, bà ngoại nói rằng thai máy hay còn gọi là con đạp. Lúc ấy con tròn 16 tuần tuổi, chuẩn bị bước qua tuần 17. Ôi, con có biết cái cảm giác lúc đó của mẹ như thể nào không? Mẹ không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả hết được những cung bậc tình cảm lúc đó. Lần đầu tiên, mẹ cảm nhận rõ ràng nhất, có một hình hài bé nhỏ đang cựa quậy trong bụng mẹ. Lần đầu tiên mẹ thấu hiểu cái cảm giác rưng rưng khi mà con biết đáp trả những âu yếm, yêu thương của bố mẹ. Bố con vui lắm nên ở nhà luôn với mẹ con mình. Mãi đến sau này, mỗi đêm giao thừa trôi qua, bố đều nhắc lại cái sự kiện quan trong ấy.
Cũng từ giây phút ấy trở đi, con trở nên nghịch ngợm hơn nhiều. Những cú đạp cứ nối tiếp nhau làm mẹ vui mãi, dù có những lúc con làm mẹ đau đến méo mặt, cái bụng của mẹ cũng từ đó mà có những hình thù khác lạ. Con lớn dần lên, mỗi cú đạp mẹ cảm nhận được là bàn chân con, là cùi tay con hay cái mông đáng yêu đang gò mình trong cái bào thai ấm áp kia. Con mặc sức tung hoàng nhé…
Mẹ ơi, cái chân có gì hay ho vậy ạ?mà con mút cả ngày không chán!
3. Những ngày tháng sắp cán đích – Con vẫn lì lợm cố thủ mãi trong cái vỏ bọc ấm áp:
Những tháng cuối của thai kì, cơ thể mẹ càng nặng nề hơn, mẹ tăng những 15 kg, một con số ngoài sức tưởng tượng khi mà thời con gái của mẹ đỉnh cao nhất cũng chỉ 42 kg mà thôi. Những giấc ngủ càng trở nên khó khăn hơn vì con lớn nên diện tích bào thai thu hẹp, con đạp nhiều hơn vì sự chật chội, nhỏ bé ấy. Mẹ chẳng thể nằm ngủ một cách thoải mái nữa, có những hôm nửa đêm tình dậy ngồi thu lu một mình dù buồn ngủ cho ríu mắt. Mỗi lần bố đi làm về lại ghé vào bụng mẹ và gọi “Bin ơi” là con lại đạp loạn xì ngầu lên, hoặc có tiếng động mạnh là con như vui sướng lắm, đạp liên hồi. Thấm thoắt, cũng sắp đến ngày dự sinh. Bố mẹ đếm từng ngày để gặp mặt con. Nhưng dến ngày dự sinh, con vẫn tỏ ra không muốn rời cái tổ ấm đã gắn bó hơn 9 tháng ấy dù mẹ đã uống không ít lá tía tô và ăn hết một nồi cháo trắng do mẹ tự tay đi xin về và nấu.
Con vẫn muốn kéo dài sự chờ đợi của bố mẹ. Ba lần đi khám, ba lần bs cho về vì chưa có dấu hiệu gì. Lần thứ 4, bố mẹ quyết định nhập viên cho yên tâm vì đã hết tuần 41, sắp sửa sang tuần 42. Rồi sự chờ đợi của bố mẹ cũng được đền đáp xứng đáng.
21h50’’ ngày 30/07/2013 con trai yêu của mẹ chào đời trong niềm hạnh phúc tột cùng của bố mẹ. Mẹ vẫn nhớ như in cái khuôn mặt ngơ ngác với đôi mắt đen láy nhìn mẹ khi cô y tá bế lại gần cho mẹ nhìn mặt con. Hình ảnh đó đã, đang và sẽ in đậm trong trái tim của ngời mẹ này, con trai ạ!
Giờ đây, mỗi khi nhìn vào khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, nụ cười ấy, mẹ thấy những cực khổ mà ngày trước mẹ mang bầu con đã được đền đáp xứng đáng. Không từ ngữ nào để diễn tả hết niềm hạnh phúc khi bố mẹ có con. Mỗi lần bàn tay bé xiu, nhỏ xinh ấy áp vào má mẹ, đút vào miệng làm lành mỗi lúc mẹ làm mặt giận, hay mân mê cái bầu vú lúc bú, mỗi lần nhìn con rạng ngời trong nụ cười ấy, lòng mẹ như tan chảy…
Yêu thương đong đầy. Cũng từ cái giây phút con hiện hữu trong cuộc đời bố mẹ là con đã cho bố mẹ một gia đình trọn vẹn, một lí tưởng sống, một tương lai để phấn đấu…Và một nơi để quên đi những mệt nhoài của cuộc sống khi ôm trọn con vào lòng…
Chỉ nhìn thấy con cười thôi, bố mẹ như có cả thế giới trong tay...